Nguyễn Khê tưởng đâu là Lăng Hào gọi về, cô ngồi dậy đi đến chỗ để điện thoại bàn, nhấc ống nghe rồi thẳng thừng “alo một tiếng.
Không ngờ giọng nói vang lên trong điện thoại kia lại không phải là giọng của Lăng Hào, mà là một giọng nam khá lớn tuổi, ông ấy chỉ hỏi cô: “Có phải Nguyễn Khê không? Đây là nhà của Nguyễn Khê đúng không?
Nguyễn Khê không nhận ra người đó là ai, cô bèn hỏi: “Đúng thế, tôi là Nguyễn Khê, cho hỏi ông là?
Người ở đầu dây bên kia nói: “Tiểu Khê đó à, thầy là chủ nhiệm Lưu ở trong thôn đây, ban sáng thầy có gọi đến nhà nhưng chẳng có ai nghe máy cả, gọi tận mấy lần mà vẫn không có người nhận, cho nên thầy chỉ có thể canh ở đại đội, chờ đến tối gọi lại cho em.
Tất nhiên là Nguyễn Khê vẫn còn nhớ chủ nhiệm Lưu ở dưới quê, cô vội nói: “Thật ngại quá chủ nhiệm Lưu, ban ngày em luôn bận việc ở công ty, thầy tìm em có việc gì không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây