Nguyễn Khê có chút cảm giác xa cách, cười nói: “Vẫn luôn không có thời gian rảnh.
Nhưng loại xa cách vì đã lâu không gặp này, sau khi nói mấy câu cùng Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân thì đã hoàn toàn biến mất. Dù sao cũng có Lăng Hào bên cạnh, hơn nữa mọi chuyện trong nửa năm nay, cô đã nói cho Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân nghe qua điện thoại.
Rất nhanh đã tìm lại cảm giác thân thuộc, Nguyễn Khê đương nhiên sẽ không khách sáo, không xem mình là khách nữa, mà cùng bận rộn với Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn. Tuy bọn họ không để cô làm gì nhiều, chỉ để cô ăn uống và chơi thỏa thích.
Ăn tối xong, Nguyễn Khê và Lăng Hào tựa vào ban công tầng thượng ngắm trăng.
Ánh trăng ngày mười lăm tháng tám, vừa to vừa tròn, treo trên bầu trời nơi phương xa, soi sáng khuôn mặt vui vẻ của hai người bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây