Nguyễn Chí Cao cũng tức giận, ném điếu thuốc trong tay xuống đất, tức giận nói: “Mày còn muốn tao quan tâm thế nào nữa! Làm sao để quan tâm gia đình tụi mày! Cả đời này tao dành dụm được một chút của cải đó, đều cho bọn mày hết! Anh cả của mày không lấy một đồng nào trong nhà, em năm của mày cũng không lấy một phân tiền nào cả! Số nhà và đất đai này là toàn bộ của cải rồi!
“Anh cả của mày có thể cắm rễ trên thành phố là vì nó có bản lĩnh, có thể lăn lộn trong bộ đội! Còn bọn Tiểu Khê có thể bám trụ trên thành phố là do bọn họ tài giỏi! Sao hả? Mày còn muốn cháu gái của mày nuôi cả nhà mày à! Tìm một căn nhà ở Bắc Kinh sau đó tặng cho mày đúng không? Mỗi ngày còn phải hầu hạ tụi mày chuyện ăn uống nữa phải không hả? Chỉ muốn hỏi mày một câu thôi là mày có biết xấu hổ hay không?
Dứt lời Nguyễn Chí Cao dừng lại hít một hơi, sau đó lập tức xoay người bước ra ngoài: “Mấy miếng đất này của tao vẫn là nên để cho người khác trồng trọt thôi.
Tôn Tiểu Tuệ hoảng hốt, vội vàng gọi ông cụ lại: “Ba ba ba! Bọn con cần nó! Cần nó!
Nguyễn Chí Cao dừng bước, tức giận quay đầu liếc bọn họ một cái: “Cút hết ra ngoài cho tao!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây