Nguyễn Chí Cao gật đầu nói theo: “Ngoại trừ Tiểu Khê và Tiểu Khiết, các con hiện tại coi như cũng tới thành phố, hộ khẩu cũng chưa chuyển, ở đó không thể nhận lương thực, không có cả phiếu lương thực thì làm sao mua thức ăn được? Ở nhà cũng không thiếu phiếu lương thực, sau khi thu hoạch có thể đến hợp tác xã lương thực đổi thành vé, gửi qua đó cho các con.
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng nhìn nhau.
Một lát sau, Nguyễn Trường Sinh nhìn về phía Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói: “Vậy chúng con đi làm trước rồi nói sau, sau khi làm ăn được sẽ lập tức đón hai người. Hai người ở nhà chăm sóc mấy mảnh đất này, đừng để bản thân mệt mỏi quá. Có thể làm thì làm một chút thôi, không làm được thì tìm người giúp đỡ, tuyệt đối không được cố gắng làm việc.
Nguyễn Chí Cao đập xong tẩu hút thuốc rồi cất đi: “Những chuyện này bọn con cứ yên tâm, chúng ta đâu có ngốc. Sinh hoạt với mọi người trong thôn bao nhiêu lâu nay, ba lại có mấy chục năm làm bí thư đại đội rồi, tìm người giúp đỡ là chuyện chỉ cần nói một tiếng là xong, sẽ không có khó khăn gì đâu. Nhưng thật ra các con đến thành phố lớn, chưa quen được cuộc sống ở đó, sẽ có rất nhiều khó khăn, các con quản lý bản thân cho tốt là được, đừng quan tâm đến cha mẹ.
Lưu Hạnh Hoa: “Đúng vậy, các con không cần phải để ý tới cha mẹ, ở ngoài từ chăm sóc bản thân cho tốt là được rồi. Cho rằng đi ra ngoài là có thể thuận lợi ngay được sao? Đó là nơi của người khác,khó khăn hơn so với ở nhà nhiều, nhưng các con đều ở chung một chỗ nên cha mẹ vẫn yên tâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây