Lục Viễn Chinh nói câu hỏi lúc trước không nói ra được: "Có phải em thích Hứa Chước không?"
Diệp Thu Văn vội vàng nói: "Sao có thể có chuyện đó được? Người mà em nhằm vào chỉ là Nguyễn Khê, chứ không phải vì có tâm tư gì với Hứa Chước. Em còn đốt cả thư của Trần Vệ Đông và Lăng Hào, vậy chẳng lẽ em cũng thích hai người họ sao? Em chỉ thích anh thôi."
Anh ta có nên vui mừng không?
Lục Viễn Chinh nhìn Diệp Thu Văn: "Anh đột nhiên cảm thấy như mình không hề hiểu em."
Diệp Thu Văn khóc nước mắt giàn giụa, trên mặt lộ ra vẻ chân thành, nói với giọng run run: "Viễn Chinh, mặc dù vì em hận Nguyễn Khê nên làm chuyện sai lầm nhưng em thật sự không có tâm tư khác với anh, em một lòng một dạ với anh. Tình cảm giữa chúng ta là toàn tâm toàn ý."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây