Lục Viễn Chinh nhìn gương mặt nghiêm túc của Nguyễn Khê, không hề nói thêm gì nữa, sải bước đi ra ngoài.
Giọng nói của cô lại vàng lên lần nữa: “Cùng thời gian này vào tuần sau, chúng ta sẽ chờ các người. Nếu tới lúc đó hai người không tới thì rõ ràng thư là do cô ta lấy. Tôi không cần biết Diệp Thu Văn trốn ở nơi nào, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tóm được cô ta.
Lục Viễn Chinh không hề dựng bước, ra khỏi phòng bao thì đóng “rầm cửa một cái.
Trong phòng bao lại yên tĩnh trở lại, Hứa Chước nhìn Nguyễn Khê một lúc rồi nói: “Em muốn làm Lục Viễn Chinh tức chết à!
Cô nhìn anh ấy: “Nói không chừng, Diệp Thu Văn thực sự có ý với anh đấy. Chỉ có điều, anh không để ý mà thôi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây