Lăng Hào nhìn Nguyễn Khê cười, nghiêm nhìn cô một lúc rồi nói: “Cậu càng trắng ra này, còn càng ngày càng trở nên xinh đẹp nữa.
Nghe vậy, Nguyễn Khê rất vui mừng, cô cắn một miếng socola và nói: “Tôi đã ở trong thành phố này nửa năm rồi đấy. Ngày nào tôi và Tiểu Khiết cũng ở trong nhà mà không thể ra ngoài được, ngột ngạt muốn chết. Đúng là có trắng, tôi cũng không ngờ lại trắng lên nhiều như vậy.
Ý cười trong mắt Lăng Hào gấp đôi ý cười trong mắt cô: “Cậu không đi học sao?
Nguyễn Khê nói: “Có đi học cũng không hiểu được. Hôm đi hôm không, sau đó bọn tôi ở nhà tự học luôn.
Mặc dù trong hơn nửa năm qua, họ vẫn gửi thư qua lại. Cả hai vẫn kể rất nhiều về chuyện của bản thân. Nguyễn Khê kể cho Lăng Hào nghe những chuyện trong thành phố nhưng những chuyện buồn thì cô không nói. Nhưng Lăng Hào lại không nói gì, Nguyễn Khê cũng biết cuộc sống ở nông thôn đơn điệu như thế nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây