Dưới chân cậu ta giống như giẫm lên hai hòn than, nóng đến mức tưởng chừng không đứng vững được.
Sau đó đúng lúc này, Nguyễn Khê chợt ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, khẽ cười nói: “Bình thường tôi không dùng máy may, là bởi vì tôi không cần dùng máy, không phải bởi vì tôi không biết dùng máy, hiểu chưa?
Nguyễn Khê nhìn Nguyễn Dược Tiến nói như vậy, và những người khác cũng nhìn Nguyễn Dược Tiến.
Dưới ánh mắt dò xét của đám đông, khuôn mặt cậu ta lúc đỏ, lúc xanh, lúc tím, lúc đen. Học nghề ngần ấy thời gian, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy bản thân không học được, bởi vì xung quanh không có ai so với cậu ta.
Ông thợ may thường không thích quan tâm can thiệp nhiều, mọi kỹ năng lớn nhỏ toàn là dạy trong một lần. Mà ông thợ may dạy học không có quy tắc, giống như khi dạy Nguyễn Khê, nhớ cái gì dạy cái đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây