Đợi khi cô phản ứng kịp, giơ một tay lên sờ thì mới phát hiện nước mắt của mình đã rơi xuống. Người bên cạnh cũng không tự chủ rơi nước mắt, hơn nữa không chỉ có một người.
Mẹ Diễm Tử nghe được âm thanh này thì nhào tới bên cạnh Tiểu Diễm Tử, ôm lấy cô bé và khóc: “Con muốn hù chết mẹ à! Con muốn hù chết mẹ à!
Tất cả mọi người ở đây đều vui vẻ, chỉ có mình Chu Tuyết Vân là dùng hết mọi sức lực. Cô ấy thở ra một hơi rồi cả người như mềm oặt, trên mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Chu Tuyết Vân không nói gì, dùng tay chống mặt đất đứng lên, phủi bụi đất trên quần và chuẩn bị về nhà.
Kết quả, cô ấy còn chưa kịp rời đi thì mẹ Diễm Tử đã vội vàng nhào tới trước mặt.
Mẹ Diễm Tử nhào tới quỳ trước mặt Chu Tuyết Vân, vừa liều mạng dập đầu vừa nói: “Cảm ơn chị! Cảm ơn chị! Cảm ơn chị đã cứu Tiểu Diễm Tử nhà tôi. Cảm ơn chị! Cảm ơn chị!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây