Sắc mặt Dương Thục Đình tái mét, lúc xanh lúc đỏ, tựa như có thể mở được phường nhuộm.
Trong lòng lại thấy khó chịu vô cùng.
Đúng thế, con gái bà ta chẳng lẽ sẽ phải sống mãi như thế này sao?
Bà ta ngã ngồi xuống đất, ôm lấy Triệu Giai Nhu khóc to lên:
"Tiểu Nhu, không phải mẹ không nghĩ cho con. Con có biết không, cha con, huhu, tiền mấy năm nay kiếm được, một tháng chỉ đưa cho mẹ tiền mua thức ăn. Còn lại thì không cho nhiều hơn một cắc. Tất cả đều đưa cho mấy đứa con đầu của ông ấy rồi, cuộc sống của mẹ cũng khổ sở lắm. Nhớ năm đó, cha ruột con đối với mẹ..... còn có ban đầu Trường Ba cũng đối tốt với mẹ lắm..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây