“Tiểu Di!
Hai chữ dịu dàng, giọng khàn khàn, trong mắt là nỗi nhớ nhung vô tận, nồng nàn.
Trần Thanh Di bất giác bĩu môi, bờ mi đỏ hoe, cô chớp vội mắt mấy cái rồi lại nở nụ cười, chạy vội lại, nhẹ nhàng nắm chặt bên tay không bị quấn băng.
“Anh sao rồi? Đau không?
Sở Tầm cầm chặt bàn tay mềm của cô, không để ý tới những người khác trong phòng, nhoẻn cười, khẽ nói: “Không đau, không đau chút nào, trông thấy em là đỡ đau một nửa rồi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây