Quả nhiên Dương Thục Đình nắm lấy sở hở mà chui vào, lập tức thấy vành mắt bà ta đỏ lên: “Tiểu Di à, dì biết lần đầu tiên con gặp dì đã không thích dì, luôn thấy dì không vừa mắt, mà gây phiền toái cho dì. Nhưng dù sao dì cũng là trưởng bối của con, con không nên xúc phạm, vu khống dì như vậy.
“Làm sao dì có thể giả vờ mang thai được! Dì làm vậy để được gì chứ, đến lúc đó đứa nhỏ không sinh ra được, chẳng phải là khiến cho tất cả mọi người trong quân khu cười nhạo dì sao! Lời nói dối dễ vạch trần như vậy, dì tuyệt đối sẽ không nói ra. Đứa nhỏ này rắn chắc, chứng tỏ rất khỏe mạnh. Con là chị thì phải vui mừng mới đúng!
Trần Thanh Di ngoan ngoãn gật đầu, cười híp mắt: “Đúng, nên vui, là lỗi của tôi, đã hiểu nhầm dì. Tôi xin lỗi dì, tôi không nên dùng con mắt thiển cận để đánh giá người khác. Dù sao gì cũng đã sinh hai đứa rồi, có mang thai hay không trong lòng dì đương nhiên biết rõ!
Khóe miệng Trần Thanh Phong co rút: “...!! Về sau sợ là Dương Thục Đình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Thấy cô cúi đầu xin lỗi, Dương Thục Đình bỗng chốc ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng vui mừng vô cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây