Qua năm mới, cả nhà ba người tới thành phố để ăn Tết với Trần Thanh Bách.
Đúng lúc có chuyến xe lửa khởi hành lúc tám giờ năm mươi tám phút tới thành phố, Tết nhất nên trên xe rất vắng vẻ. Trên xe không chỉ vắng người mà còn rất lạnh lẽo nữa!
Chiếc xe lửa nhỏ có nước sơn màu xanh lá không được đốt than đá, trên cửa sổ đều mờ sương không nói, ngay cả việc ngồi trên ghế dựa mà mông cũng bị lọt thỏm ra ngoài nữa. Mỗi lần há miệng ra đều thở ra luồng hơi trắng, cũng may là khoảng cách không quá xa nên bọn họ chỉ cần chịu đựng một khoảng thời gian ngắn là sẽ tới nơi thôi. Qua gần một tiếng đồng hồ, bọn họ mới đến bên dưới ký túc xá.
Trong sân có không ít người đang đốt pháo, Triệu Hương Mai không ngừng lầu bầu ở trong miệng:
“Người thành phố đúng là lười biếng mà. Bây giờ là giờ nào rồi mới đốt pháo như thế? Nếu đây là đại đội của chúng ta mà đốt pháo vào giờ này không bị người khác chê cười chết à!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây