“Nói thật, còn không đẹp bằng lông của Phúc Bảo! Sở Hằng đĩnh đạc nói.
Trần Thanh Di gãi gãi trán, nhếch khóe miệng: “Cái này chỉ là một bộ trong số đó, còn có chuẩn bị cái khác nữa!
Cô lập tức chạy rầm rầm tới phòng phía tây, thần bí lấy hai món đồ từ trong tủ quần áo.
Lại trở về tựa như một cơn gió.
Phúc Bảo thấy đồ trong tay cô thì hai mắt tỏa sáng, lập tức đập cánh, rồi nịnh hót một cách hèn mọn: “Tiểu Di là tốt nhất, cái giá này thật đẹp, chỗ này cô xâu bằng hạt gì thế? Còn lấp lánh nữa, trời, còn có dải lụa đỏ bay bay!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây