Phùng Trường Hỉ lúc này đã cảm nhận được cái gì gọi là “kêu trời trời không biết, gọi đất đất chẳng hay, nhà họ nằm cách nhà ông Vương ở đầu thôn rất xa.
Căn cứ vào độ dày của tuyết, nếu tiến hành dọn dẹp, sợ rằng chỉ mở được một lối đi rộng khoảng hai, ba mươi cen-ti-mét, hơn nữa còn khó có thể hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ.
Ngày hôm nay rất rét, nhà lại bị sụp, nói gở mồm, khả năng cao là bên trong nhà sẽ lạnh như hầm băng.
Nếu nhà sụp xuống nện trúng người… Toang, toang hết cứu.
Đầu óc Phùng Trường Hỉ trở nên choáng váng quay cuồng, không thể nghĩ ra điều gì, sắc mặt tái nhợt, đứng như trời trồng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây