Thấy mình nói nhiều như vậy mà Trần Thanh Thụ vẫn bình thản như không, Trần Thanh Liễu không khỏi sốt ruột. Cô ta nói tiếp: “Ông bà mình đều đi, nếu em đi theo thì nhà họ cũng không thể đuổi em về được. Chị thương em lâu rồi không được ăn thịt…
“Chị hai, chị coi em là đứa ngốc à?
Trần Thanh Thụ chợt biến sắc, ném hồ dán trên tay xuống bàn, hừ lạnh.
“Chị thương em? Chính vì chị mà em bị bạn học trong trường cười trêu bao nhiêu lần, lúc ấy sao chị không biết thương em đi? Lúc chị giành ăn trứng gà của em, chị có thương em không? Từ sau em không cần chị thương em. Chị tự chỉnh đốn bản thân là được. Lại còn xúi bẩy em nữa, em không mắc mưu đâu. Bình thường em tới nhà ông bà chơi với hai người thì được, đó là bà nội em. Đến nhà thím Hương Mai làm gì? Thím ấy đã ly hôn với chú hai nhà mình rồi! Không còn quan hệ với nhà ta nữa. Đừng tưởng em không biết, chị thấy nhà người ta sống sung sướng nên muốn em qua phá quấy đây mà. Em lớn rồi, chị đừng hòng biến em làm công cụ lợi dụng nữa, không có cửa đâu!! Hừ!
Trần Thanh Liễu chết trân tại chỗ, Trần Thanh Quế cũng không ngờ thằng em vốn chỉ quan tâm đến việc ăn uống của mình lại có thể nói ra những lời này.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây