Cô chạy như bay lại đây, không khách sáo ngồi xuống vị trí tốt, sau khi ổn định nhịp thở thì cười tủm tỉm chào hỏi.
“Chào ông bí thư chi bộ, chào ông Phùng! Khà khà, cháu biết ngay hôm nay ông bí thư chi bộ sẽ ngồi xe bò nên sáng sớm cháu đã thức dậy. Cháu cũng muốn đến công xã, nhờ phúc của ông mà hôm nay cháu không cần đi bộ.
Xe bỏ đại đội năm ngày đến công xã một lần, vào ngày năm, ngày mười và mười lăm, một lần đi trả một hào.
Hôm trước vừa đi xong, nhưng ai bảo hiện giờ lão bí thư chân cẳng không tốt, không đi được xe đạp làm gì.
Trên xe này ngoại trừ người đánh xe là ông cụ Phùng ra thì chỉ có cô và lão bí thư, người khác chưa muốn đến.
Bí thư chi bộ cười lộ ra hàm răng sún, con bé này vừa thông minh vừa dẻo miệng: “Cháu đến công xã làm gì?
“Chẳng phải nhà cháu sắp dọn ra riêng ư? Cháu đi gọi điện thoại bảo ba cháu cho nhiều tiền và phiếu một chút. Nhà đang thiếu rất nhiều đồ, cái gì cũng phải đặt mua, chia ra ở riêng chút tiền đó cũng không đủ làm gì.
“Đúng là vậy, gia đình tan vỡ trị giá bạc triệu, bình thường không nhìn ra được gì nhưng không có thật đúng là không được. Lão bí thư cười gật đầu, thấy túi lớn trong tay cô cũng không hỏi gì.
Ông cụ Phùng nhẹ nhàng vung roi, không nói chuyện, lái xe bò vững vàng.
Dọc theo đường đi có Trần Thanh Di ríu rít, thời gian trôi qua nhanh hơn rất nhiều, đến khi tới công xã, cô đã đi xa.
Ông cụ Phùng mới tràn đầy ý cười mở miệng: “Con bé này không tệ, sau này có tiền đồ.
Nói nhiều lại không khiến người khác thấy phiền, ngược lại còn khiến người nghe vui vẻ.
"Ừ, có mắt nhìn đấy." Cô bé còn đỡ ông ấy xuống xe mới rời đi, là một con bé tri kỷ.
Bí thư chi bộ sửa sang quần áo: "Lão Phùng à, phải trông chốc lát tôi mới có thể ra ngoài, ông có chuyện gì thì đi làm đi."
Nói xong, ông ấy hít sâu một hơi, vẻ mặt thấy chết không sờn đi vào sân lớn công xã, nom dáng vẻ có vài phần “gió thổi hiu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về.
Ông cụ Phùng thấy vậy bèn lắc đầu, nếu lão bí thư chi bộ này có một nửa tài ăn nói của cô bé kia thì cũng không thể chim cút thành như vậy.
Bên này, Trần Thanh Di đã thuận lợi gọi điện thoại.
“Cha, cha yêu dấu của con, con gái bảo bối của cha nhớ cha chết đi được!
Trần Trường Ba cứng đờ: … Đây là con gái của ông?
Cách nhấc máy không đúng rồi nhỉ? Phong cách này thật là kỳ lạ.
Người nối máy: …!!! Da mặt dày thật sự.
“Khụ khụ, Tiểu, Tiểu Di đó à? Trần Trường Ba vẫn có chút không thích ứng: “Con gọi điện cho cha có chuyện gì không?"
Phí điện thoại rất đắt, bình thường họ đều viết thư.
“À, có việc ạ! Khuôn mặt Trần Thanh Di nghiêm túc: “Cha, cha không ở nhà, ông bà nội đã bị ông chú bắt nạt xong rồi."
“Chú của con? Trần Trường Ba ngẩn người, có chút không tin, đứa em trai kia của ông ta là người thức thời nhất, trong tay cha mẹ có tiền, chắc chắn nó sẽ dỗ dành chứ sao bắt nạt cho được.
“Haizz, còn không phải do tiền mà ra, chú muốn mua nhà ở, nhưng trong tay chú ấy chỉ có một trăm tệ, mặt khác cứ muốn mượn bà nội. Mẹ con có thể đồng ý sao? Ông con có thể đồng ý sao? Ông con cũng không đồng ý, tức đến độ không làm việc luôn, cứ đòi chia ra ở riêng, ai khuyên cũng không được!"
“Thế đã chia chưa? Trần Trường Ba nhanh chóng hỏi.
“Chia rồi ạ, còn không chia nữa chắc có nước oánh nhau, nói không chừng dao phay cũng cho xông trận, nhưng không chia được bao nhiêu tiền, một nhà chỉ có một trăm mười lăm tệ thôi."
Đến nỗi tại sao chia ít như vậy, cô không nói, để đồng chí Trường Ba tự tưởng tượng.
Đúng là Trần Trường Ba có nghĩ đến, ông ta gửi về nhà bao nhiêu tiền trong lòng ông hiểu rõ.
Tiền không có chỉ có thể đã tiêu, mà tiêu cho ai? Chắc chắn là cho thằng tư.
Ông ta lập tức sôi máu.
Trần Thanh Di không để ý đến tâm lý hoạt động của cha mình, tiếp tục nói: “Cha à, chúng ta chia ra một gian nhà ở, anh cả anh hai của con lớn hết rồi, còn phải đi xem mắt. Vả lại con cũng lớn, cũng có ngôi nhà thuộc về mình! Cha trở về cũng muốn có nhà mà đúng không? Thế nên chúng ta chuẩn bị xây nhà. Cha ơi, cha là người có thân phận, nhà ta chỉ xây bằng cỏ tranh khiến người ta chê cười, nên chúng ta xây nhà ngói đi cha. Ít nhất phải có năm gian phòng. Còn nữa, trong nhà không có nồi, không có chăn, không có…