Nghĩ đến đây, Tôn Hồng Hồng nghiến răng nghiến lợi, chuẩn bị nói điều mà bà cụ Trần muốn nghe.
"Tôi đi bưu điện một chuyến, bà Trần à, chắc bà cũng không biết Triệu Giai Nhu thảm đến mức nào đâu?"
"Rất thảm sao?"
Vừa nhắc đến đề tài này thì không chỉ bà cụ Trần mà tất cả mọi người đều cảm thấy hứng thú.
Tôn Hồng Hồng gật đầu liên tục như gà mổ thóc, vội vàng nói: "Triệu Gia Nhu ngủ đến nửa đêm thì bỗng nhiên hét lên, ngày nào cũng gặp ác mộng. Có một đêm thôi mà những thanh niên trí thức cũng bị tiếng hét của cô ta đánh thức tận hai, ba lần. Ngay cả ban ngày cũng không yên ổn, mấy chuyện như mặc quần áo, ăn uống, đi vệ sinh và giặt giũ quần áo Triệu Giai Nhu cũng phải nhờ đến người khác giúp đỡ. Những thanh niên trí thức của chúng tôi chẳng quen thân gì nhau cả, chẳng có ai sẵn lòng hầu hạ cô ta cả. Sau đó cô ấy phải chi hai đồng một ngày mới có một cô thanh niên trí thức nguyện ý giúp đỡ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây