Sở Hằng lấy lại tinh thần, anh ấy nhìn hai người họ như nhìn kẻ ngốc, mẹ nó, hai người này là đồ ngốc sao, thật sự coi mình là miếng thịt, cho dù là thế, chỉ sợ họ cũng chỉ là thịt thối, ai mà thèm.
Tới địa bàn của người ta, không thành thật, mà còn muốn kiếm chuyện, chán sống sao?
Anh ấy nên cách xa hai người này, để tránh bị làm phiền.
Triệu Giai Nhu nắm chặt áo bông trên người, ánh mắt đỏ bừng, giống như con thỏ nhỏ bất lực.
Cô ta cắn môi, nức nở nói: "Sao vẫn chưa có người tới, có phải họ quên chúng ta rồi không, hu hu..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây