Mùa đông ở Đông Bắc luôn là vậy, chỉ hơn bốn giờ chiều là trời đã tối đen lại rồi, tuyết bắt đầu rơi, rất dễ té ngã.
Trần Thanh Di vẫy tay chào, sau đó cười tủm tỉm rồi chạy ra ngoài với tốc độ nhanh như chớp.
Lão bí thư đi theo ra cổng lớn, mỉm cười nhìn bóng lưng cô xa dần, bấy giờ mới lắc đầu quay về phòng, vui vẻ ngâm nga chút giai điệu và bắt đầu chuẩn bị hầm thịt.
Sáng sớm hôm sau, Trần Thanh Di đạp xe đi lên công xã, cô không biết trận tuyết rơi đêm qua đã dừng được mấy tiếng.
Tuyết trên đường dày bằng một lòng bàn tay, đạp xe tốn rất nhiều sức. Cũng may là tuyết chưa tan nên không trơn trượt, coi như ông trời có mắt, được cái là không có gió nên với cô cũng không phải vấn đề gì quá to tát.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây