“Ông nội Địch, cháu về rồi đây, có nhớ cháu không vậy?
Trần Thanh Di vén rèm cửa lên, cô dậm chân trước cửa, nhanh chóng đi vào phòng.
Tuyết rơi càng lúc càng dày, Trần Thanh Di đặt đồ trong tay lên giường đất rồi tháo chiếc găng tay dày cộm xuống. Cô phủi đống tuyết đọng trên mũ, không coi mình là người ngoài, lấy một cái ghế gấp nhỏ ngồi bên cạnh ông cụ.
“Chơi đủ rồi sao? Ông cụ biết cô vừa về, ông ấy vô cùng vui vẻ khi thấy cô tới thăm mình, nhưng ngoài mặt lại không để lộ cảm xúc gì. Đúng là kiêu ngạo!
Lúc này đây, lão bí thư giống như một ông già nông dân thực thụ, mặc một chiếc áo khoác bông dày có miếng vá. Ông ấy ngồi trên chiếc băng ghế nhỏ, để chậu than bên cạnh để sưởi ấm, ngoài ra còn đặt chiếc radio ngay gần mình, trông khá thoải mái thong dong.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây