Tiểu Bảo Dân nhìn thấy cô, vỏ đạn bỗng nhiên mất đi sức hấp dẫn, không nhịn được lao về phía cô, ôm lấy đùi cô.
“Chị ơi, em nhớ chị chết mất, sao bây giờ chị mới về? Bảo Dân nhớ chị nhớ đến mức cả người ốm luôn, không tin thì chị nhéo thử xem.
“Ay yo, Bảo Dân của chúng ta uống nước mật ong à, cái miệng nhỏ ngọt thật đấy. Trần Thanh Di cười híp mắt sờ cái đầu nhỏ của cậu bé.
Cô lại sờ sờ mặt, nhìn về phía Triệu Hương Cúc: “Bảo Dân mập hơn trước nhiều rồi ạ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, vừa trắng vừa mềm, càng hiếm thấy hơn nữa, không giống như trước kia, hệt như thằng nhóc đầu to.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây