Trần Thanh Di ngồi một bên nghe, vành mắt ướt nhẹp, từng giọt nước mắt rơi xuống như hạt đậu.
Cô cũng quá thê thảm rồi, bị chị kế hãm hại, còn bị cha ruột yêu cầu giữ kín như bưng, còn có ai thảm hại hơn cô được cơ chứ? Ngay từ nhỏ cô đã khổ, bị chèn ép thành nước ép khổ qua.
Ngay cả bà bác bị mất giày kia cũng chẳng khó chịu giống như cô, bà ta còn có tâm trạng bắt đầu tám chuyện: "Mọi người nói xem rốt cuộc Trần Giai Nhu bị ai đánh? Không biết là bị đánh ghê tới cỡ nào!"
Nước mắt Trần Thanh Di đọng lại ở vành mắt, quên cả rơi. Cô cũng lặng lẽ tiến tới, vểnh tai lên nghe. Cô đánh xong là đi ngay, thật sự không biết cô ta thảm như thế nào, nhưng chắc hẳn sẽ không nhẹ.
Bà Phùng vỗ đùi, giọng oang oang: "Tôi có nhìn thấy, tôi đang ở nhà giặt quần áo thì nghe bên ngoài ồn ào náo loạn lên. Tôi còn tưởng rằng nhà ai đánh nhau, nhưng ra cửa nhìn thì, ôi trời đất mẹ ơi, có mấy người lính đang đưa Trần Giai Nhu về. Con bé bị đánh tới mức lỗ mũi phụt máu, mặt mũi hư hao hoàn toàn, đến hốc mắt cũng sưng. Hỏi là ai đánh thì nó cũng ngơ ngác nói không ra lời, chậc chậc... Không thể nào mà nhìn nổi. Trần Trường Ba sợ hãi, lập tức đưa con bé đi bệnh viện. Cũng không biết Dương Thục Đình có nhận được tin chưa..."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây