Trần Thanh Di nói đến đây thì không cho bà cụ cơ hội cự cãi, nhanh chóng đứng dậy.
Cô vươn tay ra bám vào khung cửa, thò đầu ra ngoài: “Chú à, bà cháu nói là chú không được lấy vợ là quên mẹ như thế, chú có thể vui vẻ nấu cơm cho vợ, sao lại không nấu nổi một bữa cho cha mẹ già hả? Uổng công nuôi chú đến ngần này! Bao nhiêu năm nay là do bà đã nuông chiều chú quá nên mới ra cớ sự này, mới nấu một bữa cơm thôi mà đã đập này đá kia rồi. Thế thì ông bà già rồi còn có thể trông chờ vào chú nữa không? Ông bà vất vả bao năm mới nuôi được chú đến nhường này, hầu cho chú đèn sách, còn cưới vợ về cho chú, làm cha mẹ dễ dàng lắm hả? Có lần nào chú về mà không phải bà nấu cơm cho không? Bớt bớt cái mồm lại, mới làm cho mẹ có một bữa mà đã khó chịu ra mặt thế à? Sao mệnh bà khổ thế chứ? Con trai cưới vợ cái là vứt mẹ đi luôn, toàn là do vợ dạy hư hết! Con dâu thì không chịu về nhà chồng, chê bà mẹ chồng này chứ gì? Có ngon thì đừng tiêu tiền của bà! Đừng ăn trứng gà của bà! Còn thịt của bà, đồ ăn của bà… Ôi trời là đất ơi, cái đồ ăn cháo đá bát! Trời ơi là trời, tim bà, tim bà! Bà đây đau khổ chết mất thôi.
Trần Thanh Di bắt chước giọng điệu của bà cụ, vừa nói vừa diễn, còn khóc lóc kêu gào phối hợp.
Mấy người khác nhìn thấy thì rớt cả cằm, miệng chắc bỏ được cả một quả trứng ngỗng.
Chân họ như mọc rễ, cắm chặt vào đất, không tài nào động đậy được, chỉ có hai mắt là chuyển động qua lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây