Trách tôi, đều do tôi, trách tôi là người mẹ vô dụng, không bảo vệ tốt cho con.
Trách tôi là người mẹ đã làm sai, liên lụy đến đứa con không được nhìn thấy thế giới này. Hu hu, tôi thật đáng thương.”
Dương Thục Đình khóc khản cả giọng, đau đớn tận cùng, ai nhìn vào cũng không thể không thấy đáng thương.
Triệu Hương Mai lạnh lùng nói: “Cô không cần khóc, chính cô thấy tôi thì chạy lại.
Chính cô đâm vào xe đạp của tôi, tôi dừng lại để nói lý với cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây