Trần Thanh Bách: “Vậy chuyện này có chút khó khăn, mặc dù chúng ta tin chắc là sẽ khôi phục kỳ thi đại học, nhưng mà làm sao có thể chính xác hoàn toàn được? Cũng không thể quanh quẩn ở nông thôn mãi được? Cậu hai nói thế nào?”
“Cậu hai cũng rất sầu, mồm mép cũng sắp mòn hỏng, cũng đã lấy gậy ra mà hai người kia vẫn không chịu làm lính. Em thấy nên tìm việc cho anh Kiến Thiết. Công xã cũng không có gì quá đáng tin cậy, dù sao thì ở chỗ này cũng có nơi không tệ, làm nhân viên trong nhà máy thực phẩm.
Nhắc tới cũng trùng hợp, người nhà kia đều đã có công việc, qua một tháng nữa là con dâu nhà họ sinh. Còn không có ai chăm sóc đứa bé. Bà nội của đứa bé chuẩn bị nghỉ việc để chăm sóc, công việc này vốn là của ông nội đứa nhỏ. Tuổi tác cao, mặc dù làm nhân viên cung ứng được cung cấp đủ chất béo, nhưng mà lại rất mệt cho nên đã đổi việc với con dâu. Vốn là muốn giao công việc này cho người thân, nhưng mà người nhà mẹ đẻ, nhà chồng đều tranh nhau. Cho nên bọn họ dứt khoát không cho ai mà bán với giá một ngàn tệ. Em đã đồng ý, dù sao thì nhà cậu hai cũng không thiếu chút tiền kia, nếu anh Kiến Thiết không nghĩ đến thì cũng không sao. Cũng sẽ có người muốn đoạt lấy.”
Còn về việc có sợ người ta không bán cho mình không thì cô cũng không sợ, dù sao thì bọn họ cũng đã cầm rượu thuốc của cô.
“Ử, hẳn là sẽ nguyện ý, có thể đi mua sắm ở khắp nơi, rất hợp với anh Kiến Thiết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây