Trần Trường Ba vận khí, nói với mình phải tâm bình khí hòa chút, tiếp tục nói:
“Bà cứ mở miệng là hồ ly tinh, thứ tồi tệ, không biết xấu hổ, nếu không phải thét lên thì chính là âm dương quái khí. Bà nói cho tôi biết, tôi với bà còn giống trước đây như thế nào? Từ sau khi con gái tốt của bà gọi điện thoại đến, cũng không biết nói gì mà bà không còn giả vờ nữa. Tôi đã giải thích cho bà vô số lần, không phải tôi tìm việc làm cho họ. Không phải tôi, không phải tôi! Bà có nghe rõ chưa? Nếu không phải là Triệu Giai Nhu nói thì căn bản là tôi không biết bọn họ sẽ tới đây. Vì để cho bà yên tâm mà tôi đã gọi về quê ở trước mặt bà. Mẹ tôi đã nói những gì thì bà cũng đã nghe không sót một chữ. Là đối tượng Tiểu Di sẽ kết hôn sau tết, Thanh Phong thì đến đây tham gia quân ngũ, Thanh Tùng cũng ở nơi này. Thanh Bách ở trong thành phố cho nên trong nhà chỉ còn lại một mình Triệu Hương Mai. Tiểu Di không yên lòng cho nên mới nhờ người tìm cho bà ấy một công việc, người ta không hề chạy đến chỗ tôi. Không phải tôi đã nói, bà phải ghi nhớ là chúng tôi sẽ không phục hôn rồi sao. Da miệng tôi cũng sắp bị mài mòn. Chính là do bà không nghe lọt, ngày nào cũng giống như người đàn bàn điên...”
Trần Trường Ba khoát tay áo, ông ta không muốn nói thêm, đây là lần cuối cùng ông ta giải thích.
Mệt lòng, tâm quá mệt mỏi.
Chưa từng gặp phải kẻ nào khó chơi như thế, nói cái gì cũng không nghe lọt, chỉ mãi suy nghĩ cho bản thân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây