Trần Trường Giang càng nghĩ càng thấy đúng, phấn khích xoa xoa tay, rồi hào hứng đồng ý: “Được rồi, năm mươi đồng, cộng thêm bốn cái chăn bông, một cái bình giữ nhiệt, một cái chậu. Nhưng mà, vải chăn và bông hơi khó tìm...”
Trần Thanh Di nghe thấy thế thì ngay lập tức giơ hai tay lên, như chờ đợi thời cơ: “Tôi có! Tôi có cả bông mới trắng tinh! Mà chăn bông phải cần đến mười cân bông một cái chứ nhỉ? Còn vải chăn đều là lụa hoa lớn, màu đỏ, rất đẹp mắt.”
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp tục, giọng không quên nhấn mạnh: “Chỉ là giá cả... cũng không phải quá rẻ. Nhưng vì chị Thắng Nam, tôi cũng không lấy nhiều đâu, chỉ nhỉnh hơn chút so với cửa hàng bách hóa. Dù sao tôi cũng không cần phiếu, nhưng chúng ta nói trước, đây nhất định phải là của hồi môn cho chị Thắng Nam. Nếu ai đó thấy tốt mà giữ lại cho mình, thì tôi không đồng ý đâu.”
Nếu không phải vì muốn giúp Thắng Nam móc túi Trần Trường Giang, chắc Trần Thanh Di cũng không nỡ mang những thứ này ra. Bán ngoài chợ đen ít nhất cũng phải được gấp đôi giá.
Bà Trần vỗ đùi một cái, hào hứng nói: “Yên tâm đi, bọn họ không dám đâu! Con cứ mang vải chăn và bông đến đây cho bà. Đúng lúc đang cần gấp, bà và dì ba của con, còn có Thạch Lan Hoa nữa, sẽ tranh thủ làm cho xong. À, chậu và bình giữ nhiệt con có không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây