Triệu Hương Mai nghe tin phán quyết mà chỉ cười lạnh lùng, không có chút thương xót nào dành cho những người đã từng là người thân của mình. Bà quay sang nói với con gái: “Thấy chưa Tiểu Di, cuối cùng bọn họ cũng phải trả giá cho những gì mình đã làm. Đáng lẽ ra, ngay từ đầu họ nên biết điều mà tránh xa nhà mình, đừng có mà toan tính những trò đê hèn như vậy.”
Trần Thanh Di mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu. Cô cũng không còn chút tình cảm nào với nhà Triệu Truyền Đức, họ đã đi quá xa và chính họ tự hủy hoại cuộc đời mình. Cô thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng bọn họ sẽ bị trừng trị thích đáng, và những đứa trẻ không còn là gánh nặng cho gia đình cô.
Triệu Hương Mai ôm lấy con gái, rồi quay sang Triệu Kiến Quân đang đứng đó. Bà hỏi: “Giờ thì ổn rồi, phải không? Không còn ai đến làm phiền chúng ta nữa?”
Triệu Kiến Quân trầm ngâm một lát, rồi nói: “Phải, không còn ai nữa đâu. Cả nhà Triệu Truyền Đức đã bị đưa đi cải tạo lao động ở Thanh Hải. Nông trường ở đó khá xa, mấy năm nữa cũng chưa chắc họ được trở về. Chúng ta không cần lo lắng gì nữa.”
Ông Triệu ngồi lặng lẽ, hút thuốc lào, nghe những lời này, ông chỉ biết thở dài. Ông không khỏi đau lòng khi nghĩ về hai đứa cháu nội nhỏ tuổi, nhưng ông cũng hiểu rằng, không thể vì tình cảm mà kéo cả nhà mình xuống bùn với những kẻ đã phản bội và gây tội ác.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây