Thắng Nam giận dữ, kéo tay Thanh Liễu vào phòng, nghiêm giọng nói: “Em có biết mình đang làm gì không? Anh rể chưa cưới chính thức về nhà, mà em đã làm trò như thế này! Đừng có làm mất mặt gia đình nữa.”
Thanh Liễu ôm mặt, mắt đỏ hoe, ấm ức đáp: “Chị, em chỉ muốn giúp đỡ thôi mà! Làm gì có chuyện xấu hổ chứ? Em chỉ đang cố gắng làm cho anh ấy thấy em thân thiện thôi.”
“Thân thiện?” Thắng Nam khẽ cười nhạt, rồi quay lại nhìn Thanh Liễu với ánh mắt lạnh lẽo. “Em gọi cái dáng điệu lố lăng kia là thân thiện à? Đừng có mà bày trò nữa! Hãy biết điều một chút, đừng làm chuyện ngu ngốc mà phá hỏng mọi thứ. Đây là người mà chị đã vất vả lắm mới tìm được, đừng có mà xen vào nữa!”
Thanh Liễu cúi gằm mặt, không dám cãi lại, nhưng trong lòng cô không phục. “Chị lúc nào cũng có mọi thứ. Giờ lại có cả anh rể đẹp trai, quân nhân, cao to thế này, chị không cần, em thì muốn đấy!” – Cô nghĩ thầm trong bụng nhưng không dám nói ra, sợ bị chị mắng nữa.
Bên ngoài phòng, Đại Dũng đứng đó, nghe hết mọi chuyện, cảm thấy khó xử. Anh đứng ngượng ngùng, chân tay thừa thãi, không biết nên làm gì. “Chắc mình vào nhầm nhà rồi.” – Anh nghĩ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây