Trần Thanh Di khẽ liếm môi, thầm nghĩ: “Không đúng... Sao lại ăn phải độc ô đầu được nhỉ? Trừ khi...”
Lúc này, ông Địch lên tiếng, ngắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Phải nhanh chóng đưa bệnh nhân đến trạm xá, tình hình này không thể trì hoãn thêm nữa. Ở đây thêm chút nữa e là không kịp.”
“Đi, đi ngay!”, ông Triệu vội vã nói, bước nhanh đến định bế Triệu Truyền Đức dậy.
Mọi người bắt đầu nhốn nháo, Triệu Truyền Văn cùng Triệu Truyền Gia cũng chạy đến giúp đỡ. Từ Xuân Chi nghe thấy vậy liền ngừng khóc, vội vàng thu dọn đồ đạc, mắt đỏ hoe nhưng lộ rõ vẻ sáng lên trong ánh mắt.
Triệu Kiến Vĩ và Triệu Hỉ Hải đứng ngơ ngác, như không biết phải làm gì, trán đẫm mồ hôi, hai anh em liếc nhìn nhau, môi khẽ mấp máy nhưng không nói nên lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây