“Cái gì?” Trần Trường Ba dùng sức hất tay bà ta ra, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Ông ta cầm lấy ly trà uống ừng ực hết một nửa, tới lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
“Gì mà hối hận hay không? Sao bà không nấu cơm? Tôi bận cả ngày nay sắp đói chết rồi.
Giai Hách đâu? Đã giờ này rồi còn chưa tan học à?”
“Tôi hỏi có phải ông hối hận rồi không!” Dương Thục Đình gân cổ gào lớn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây