Lúc này Dương Thục Đình mới ý thức được mình đã đi sai một nước cờ.
Sợ tới mức rụt cổ lại, bấu chặt góc áo, vành mắt ửng hồng giải thích:
“Cũng không phải tôi chủ động nhắc tới, trong nhà không có đồ ăn nên tôi định ra ngoài mua một ít.
Buổi trưa nấu cơm cho ông, ai ngờ tôi vừa ra đã bị bọn họ vây quanh.
Đuổi theo tôi hỏi chuyện của Tiểu Nhu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây