Thẩm Hiểu Mai khóc không thành tiếng, giống như lấy hết dũng khí, ngẩng đầu lên nói:
“Tôi bị người ta cưỡng bách, bị người ta đánh, bị người ta vu oan hãm hại. Hu hu hu, tôi đã làm ba mẹ xấu hổ.
Đã như vậy thì tôi còn sống làm gì nữa, còn không bằng chết đi cho rồi.”
Nói xong, cô ta tránh khỏi tay của Vương Thục Tuệ đang đỡ cô ta, nhắm mắt lại và đâm đầu vào tường bên cạnh với vẻ mặt kiên quyết.
“Mau ngăn cô ấy lại!” Đại đội trưởng kêu lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây