“Ồ, đẹp đấy.” Trần Thanh Di vỗ tay, hai mắt sáng rực, như thể rất thích thú.
Dương Thục Đình nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt tuôn rơi, bà ta vác cuốc lên, đầu cũng không ngoảnh lại bỏ đi.
Phúc Bảo bay trên đầu bà ta, không ngừng lải nhải.
“Hai cái lỗ dưới lông mày của bà là để thở đấy à, bà không nhìn thấy cây cỏ kia sao?”
“Nhìn cái dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của bà, thật là xúi quẩy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây