Mọi người vừa đi, bà Trần cầm chổi lông gà lên, quất lên giường bốp bốp.
“Cô còn nói muốn hiếu thuận với tôi, ở bên cạnh cô, tôi có thể sống ít đi mười năm.”
Dương Thục Đình sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng.
Ngô Hỉ Phượng thấy vậy thì không nhịn được nữa, bèn phổ cập cho bà ta một chút về nông trường này, trọng điểm là nói về hai người thanh niên trí thức kia.
Dương Thục Đình ngây người... trong đầu như có tiếng sấm sét vang lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây