Còn Vương Lệ, cô ấy tự có sách rồi. Trần Thanh Di thầm cảm thán, về nông thôn mà còn mang theo cả sách, đúng là người thông minh.
Nói chuyện thêm một lúc nữa, Trần Thanh Di bỗng nghe thấy tiếng ho khan từ trong nhà, sau đó là mùi cay xộc lên khiến cô muốn hắt hơi.
“Em về đây.” Cô nàng vứt lại một câu, bịt mũi chạy mất dạng.
Không cần nhìn cũng biết là Tôn Hồng Hồng đang nấu ăn. Thơm thì có thơm thật, mùi thơm lan tỏa khắp sân, nhưng cay cũng thật là cay, cay đến mức mũi cô ngứa ran.
Buổi trưa, nhân lúc mọi người đang ăn cơm, đại đội trưởng chính thức thông báo chuyện tuyển giáo viên dạy thay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây