“Đáng đời, ai bảo hai người tối om thế này còn không chịu đi cho cẩn thận. Đi nhanh đi, đánh xong còn về ngủ sớm. Về muộn là bà nội lại hỏi han này nọ, quấy rầy ông bà già mất ngủ.”
Lần này hai người không dám giở trò nữa, ngoan ngoãn đạp xe, chưa đầy nửa tiếng đã đến trước cửa nhà Cố Tân Hoa. Trần Thắng Nam cẩn thận, sáng nay đã âm thầm đi theo một lần rồi.
Trần Thanh Di ghé mắt nhìn vào trong, đánh giá một vòng rồi bĩu môi.
“Cái sân nhỏ xíu này, còn không bằng sân nhà mình ở quê. Căn nhà thì đúng là xây bằng gạch ngói thật, nhưng cũng chẳng mới hơn nhà mình là bao. Tuy là có công việc, nhưng kiếm được còn chưa bằng chị. Tiền chị gửi chỗ em, xây nhà ngói cũng đủ rồi. Chị nói xem, ngoài cái hộ khẩu thành phố ra, anh ta còn hơn người khác chỗ nào? Quan trọng là nhân phẩm còn chẳng ra gì!”
“Đàn ông không tự trọng, chẳng khác gì rau thối.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây