Vẻ mặt Tào Hiểu Ngữ vô tội: “Anh Khánh Hoa không chê tôi, nhưng tôi không muốn làm anh ấy mất mặt. Nếu ăn tết anh ấy dẫn tôi về nhà, tôi vẫn dáng vẻ này, người ta sẽ cười nhạo anh ấy.”
Trần Thanh Di sờ cằm, bước quanh Tào Hiểu Ngữ hai vòng.
“Tào Hiểu Ngữ, cô được lắm, đầu có chủ ý! Chậc chậc chậc, chút tâm nhãn của cô đều dùng trên người Dư Khánh Hoa rồi. Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện! Một chuyện rất lớn! ! Sao tôi nhớ khi còn bé chúng ta chơi chung, cô biết bơi phải không? Tôi nhớ không lầm chứ? Vậy ngày đó cô...”
Mặt mày vui vẻ hạnh phúc của Tào Hiểu Ngữ đột nhiên cứng đờ, Trần Thanh Di thấy cô ta như vậy, còn có gì không hiểu.
Cười khanh khách nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây