“Mẹ, con cũng là con ruột của mẹ, mẹ đâu thể chỉ suy xét cho chị gái con? Mẹ tính mà xem, vì chị ấy, chúng ta đập vào bao nhiêu tiền rồi? Cả đống xuống nông thôn, người khác sao lại khác chị ấy vậy? Mẹ thiên vị như vậy, một chút tiền cũng không để lại cho con, sau này con sẽ không quản mẹ nữa.”
Ném lại một câu độc ác, Triệu Giai Hách trầm mặt, mắt đỏ bừng, sập cửa chạy đi.
Dương Thục Đình khóc càng thê lương hơn, nước mắt ràn rụa, như đóa hoa trắng nhỏ yếu ớt.
Đáng tiếc, không có ai thưởng thức.
Triệu Giai Nhu tự cho là tránh thoát một kiếp, nằm trên giường dưỡng bệnh, đau đến nhe răng toét miệng, trong lòng lại vui vẻ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây