Người nọ nhìn thấy Tào Hiểu Ngữ, lập tức chui vào trong đám dông, ánh mắt của Tiểu Di cô hiểu rất rõ.
Nhất định cũng nhìn thấy.
Trần Thắng Nam ném cho Tào Hiểu Ngữ ánh mắt thương hại.
Dư Khánh Hoa chính là vảy ngược của Tào Hiểu Ngữ, như bị kích thích lớn, tóc suýt nữa dựng lên.
Hừ nặng một tiếng: “Cô xem thường ai đó, anh Khánh Hoa của tôi rất tốt với tôi. Nhất là vẫn chưa tới. Không thì là tới rồi, nhưng không thấy tôi, sương mù dày vậy mà, hừ! ! Cô chờ đó, tôi tìm anh Khánh Hoa qua, dẫn tới bên cạnh cô, để anh ấy tự mình nói với cô. Cũng để cho vài người nhìn xem, tôi không có khoác lác.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây