Thím Vân vỗ đùi, kích động phụ họa, “Đúng, đại đội trưởng, hai người bọn họ hẳn phải báo công an! ! Loại đùa bỡn lưu manh này, ảnh hưởng rất xấu. Nếu ai cũng học theo hai người họ, vậy đại đội chúng ta chẳng phải sẽ loạn sao? Vừa ý ai liền dùng thủ đoạn bỉ ổi, hôm nay dùng lời đồn đãi, ngày mai có thể sẽ bỏ thuốc, chẳng phải nguy sao?”
Ngô Phân Phương đút hai tay trong tay áo, trề môi, không muốn bỏ qua cho hai người này.
Dám nói bà ta lắm điều.
“Tôi nói này, phải đưa xuống nông trường, làm bạn với Lương Hạ Thiên, Lý Thừa Bình mới được. Bốn thanh niên trí thức bọn họ ở nông trường còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
Nghe câu giúp đỡ lẫn nhau, sắc mặt Trần Thanh Di có chút cổ quái.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây