Triệu Giai Nhu nén lại mùi vị khó chịu trong miệng, xấu hổ và tức giận đến tột độ, nước mắt lưng tròng, như một bông hoa huệ trắng yếu ớt.
Giọt nước mắt lập tức lăn dài trên má.
“Tiểu Di, có phải cô cố ý không? Sao cô không nói sớm! Cô chính là muốn lấy độc trị độc, muốn xem chúng tôi mất mặt, đúng chứ Tiểu Di? Sao cô có thể ác độc như vậy. Chúng tôi không có ý xấu, chỉ là sợ cô còn nhỏ, đi nhầm đường, sao cô có thể... Hu hu...”
“Hu hu...” Một tiếng khóc còn to hơn át cả tiếng khóc của Triệu Giai Nhu, bà Trần khóc lóc thảm thiết.
“Tôi già rồi còn phải chịu tội gì thế này, con trai cưới về một con vợ xui xẻo.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây