Tay phải cô cầm điện thoại, tay trái liên tục gõ xuống bàn, đảo mắt:
“Có lẽ là do tôi đã mua đồ trang sức bằng bạc cho bà ấy, còn mua giày da và sáu con gà mái mập mạp cho họ. Bà ấy lại cảm thấy không trông cậy được đứa con trai vô dụng với cô con dâu mới không biết xấu hổ. Nên họ đành phải trông cậy vào mấy đứa con cháu này. Chắc họ đã tự mình giác ngộ rồi đấy.”
Nói xong, cô thở dài, Trần Thanh Di biết sau khi nói xong những lời này, chúng sẽ khiến Trần Trường Ba cảm thấy áy náy và đau lòng.
Ông ta sẽ thấy đau lòng vì những sơ sót của mình trong những năm nay, cũng cảm động trước tấm lòng hiếu thảo của hai đứa con này.
Ông ta có thể tưởng tượng ra niềm vui của bà lão, cũng thấy cảnh ba của ông ta vui đến mức không nói nên lời.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây