Lão Địch trợn tròn mắt. Ông luôn cảm thấy trong lời nói của cô có gì đó, ông lão cũng không phải kẻ ngốc. Đút hai tay vào ống tay áo, ông nhướng mày hỏi: “Cháu mang cho ông món ngon gì thế?”
“Ông tự mình xem đi.” Tại sao cô lại lười biếng như vậy ư? Cô vừa xuống tàu, gần như kiệt sức rồi.
Cô ngồi như đóng đinh tại chỗ, nhất định không đi.
“… Chân ông đau quá.”
“?” Không ai muốn di chuyển dù khoảng cách chỉ ngắn ngủi hai mét.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây