Thím Phùng trông thấy vẻ mặt kia của cậu ta, lại mắc nghẹn, một ngụm khí không trên không dưới, kẹt trong cổ họng.
Thiếu chút nữa đứng tim.
Dứt khoát không nhìn nữa, quay đầu hướng về phía hai anh em nói: “Thím nhớ nhà trung đoàn trưởng Vu có thang.
Đi, thím dẫn các con đi mượn.”
“Ở nhà canh nồi!” Tháo tạp dề xuống, ném lên đầu đứa con trai ngu ngốc, sau đó vội vàng đi tới nhà trung đoàn trưởng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây