Bà thím kéo dài âm “ồ” một tiếng, buồn bực hỏi: “Vậy cháu và Văn gì đó chính là tự do yêu đương? Có điều hai đứa trước kia rốt cuộc cũng là có lỗi với Kim Ngọc, tương lai ở cùng một thôn, ngẩng đầu lên hay cúi đầu xuống đều gặp nhau, Kim Ngọc và bọn trẻ có thể dễ chịu sao?”
Khương Hoán Minh cười một tiếng: “Thím, là thím không theo kịp bước chân của người trẻ tuổi rồi. Bây giờ người ly hôn mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng không phải là không có. Tình cảm không tốt, sống chung với nhau cũng là giày vò lẫn nhau, chi bằng chia tay từ sớm! Chúng cháu còn có nhiều con như vậy, cứ coi như là ly hôn, sau này cũng là người thân mà.”
Khương Hoán Minh đang buộc mình phải tôn trọng bản thân, có điều bà thím không nghe rõ, bà ấy chỉ có thể nghe hiểu câu nói sau cùng ——
Trước kia là hai vợ chồng, bây giờ đổi thành người thân, vậy quan hệ chắc cũng không thay đổi mấy nhỉ?
Thôn dân ở thôn Phượng Lâm giống với nhà họ Khương, luôn cho rằng trình độ học vấn cao nhất, lời Khương Hoán Minh có tiền đồ nhất nói ra thì chính là danh ngôn chí lý. Nhất là bà thím này còn là một ngọn cỏ đầu tường, gió thổi một cái thì lập tức sẽ đổ về phía anh ta.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây