Tai của Nguyễn Văn Văn trong chốc lát đã đỏ hết cả lên, cô ta bối rối cắn môi mình.
“Tối thêm chăn đệm cho Văn Văn đi, thời tiết càng ngày càng lạnh rồi.” Nguyễn Chấn Lập nói.
Nguyễn Văn Văn như được yêu thương mà vừa mừng vừa lo vậy, cô ta ngẩng đầu lên, định gọi một tiếng “cha”, nhưng liếc nhìn thấy khuôn mặt của Nguyễn Kim Quốc, cô ta chỉ có thể ấm ức nói: “Cảm ơn chú.”
Vốn dĩ Nguyễn Văn Văn vẫn chưa thay đổi cách xưng hô, gọi “cha mẹ” đã hơn hai mươi năm, thành thói quen từ lâu rồi, huống hồ cô ta còn muốn ôm chặt chân của cha mẹ nuôi, gọi thân mật một chút cũng không có gì là không tốt cả.
Nhưng ai ngờ được, Nguyễn Kim Quốc lại so đo với cô ta về cái xưng hô này, cậu ta xụ mặt đi hỏi cha mẹ mình, rốt cuộc ai mới là con của họ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây