“Nào có nói linh tinh?” Mạnh Dữu Dữu dùng hai ngón tay kéo hai bên khóe miệng anh: “Anh xem, hàm răng đẹp như vậy, vừa trắng vừa đều, còn không bị sâu răng, đây đều là công lao của cha mẹ anh đó.”
Chu Niên An cười không ngừng.
“Cho nên, hồi nhỏ chắc chắn Niên An từng ăn kẹo rồi. Nhưng bé cưng lúc ấy mới lớn như vậy đã sớm quên mất.” Mạnh Dữu Dữu giơ bức ảnh lên cao: “Chú dì, hồi nhỏ Niên An ăn kẹo, là chú dì cho. Sau khi lớn lên, anh ấy còn muốn ăn kẹo phải dựa vào cháu rồi.”
“Hai người yên tâm, hiện tại anh ấy rất tuyệt, tương lai xán lạn, hơn nữa còn tìm được một người yêu cực kỳ tốt, cực kỳ tốt, cháu sẽ chăm sóc anh ấy!”
Vòng tay ôm cô vô thức siết chặt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây