“Sau đó tôi lại tới thành phố, ai biết trùng hợp như thế, đi không bao lâu thì gặp phải Ngô Đức Diệu. Tôi không nghĩ tới, ông ta cũng đã thành một ông già, lại còn có thể vinh quang như vậy. Vì sao không công bằng như thế?”
“Tôi không xứng với Khương Thành, nhưng chẳng lẽ còn không xứng với Ngô Đức Diệu sao? Tôi cố ý tiếp cận ông ta, cùng đi chung với ông ta, tranh thủ tín nhiệm của ông ta, chính là muốn khiến ông ta giống tôi, hai bàn tay trắng! Cùng lắm thì, đồng quy vu tận.”
Quản Tinh Nguyên cắn răng, từng chữ từng chữ, nói hết những lời này.
Mạnh Dữu Dữu im lặng nghe.
Chuyện ấy đã trôi qua ít nhất bảy năm, trong bảy năm, tất cả mọi người đã quên hết thảy, bắt đầu cuộc sống mới, chỉ có Quản Tinh Nguyên còn dừng lại tại chỗ, đau khổ giãy dụa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây